Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Tiêu chuẩn của trường đại học đẳng cấp quốc tế


Chẳng riêng gì nước ta, hầu như nước nào cũng mong muốn có một đại học đẳng cấp quốc tế, nhưng ít ai bàn cụ thể một đại học như thế đòi hỏi những gì và phải vận hành ra sao. Theo tôi một trường đại học đẳng cấp quốc tế phải đạt được những tiêu chuẩn hay điều kiện sau đây:

Giáo sư đẳng cấp quốc tế

Đây là những giáo sư có uy tín cao, có “tên tuổi” trong chuyên ngành, có lượng ấn phẩm khoa học lớn với chất lượng tốt (có nhiều cách để đánh giá), có ảnh hưởng trong chuyên ngành... Có nhiều người hiểu lầm rằng hễ người nào đang giữ chức giáo sư bên Mĩ hay Âu châu là “đẳng cấp quốc tế”. Không phải như thế. Chỉ có một số (có lẽ 10-20%) các giáo sư Âu Mĩ xứng đáng với tầm cỡ quốc tế mà thôi, phần còn lại thì chỉ tầm trung bình. Rất nhiều giáo sư ở Âu Mĩ chỉ là những công tư chức khoa bảng, chứ chẳng có nghiên cứu gì đáng kể; vì thế, không nên nhầm lẫn giữa giáo sư đẳng cấp quốc tế và giáo sư đại học tại các nước Âu Mĩ.

Nơi nuôi dưỡng những tài năng đẳng cấp quốc tế tương lai

Những ai từng quen thuộc với cơ chế tuyển dụng của các trường đại học lớn ở Mĩ đều biết rằng các giáo sư và nhà nghiên cứu cấp thấp thường được nâng đỡ trong vòng 3 đến 5 năm để họ tự chứng minh khả năng của mình, sau đó họ phải trải qua một quá trình bình duyệt từ bên ngoài, và chỉ có những người xuất sắc với những nghiên cứu đẳng cấp quốc tế mới được giữ lại làm việc.

Một môi trường nghiên cứu với những cơ sở vật chất nghiên cứu đầy đủ

Một đại học ngày nay, cho dù là đại học không phải đẳng cấp quốc tế, khó mà vận hành một cách hữu hiệu nếu không có một hệ thống thư viện và Internet hoàn chỉnh. Do đó, nhu cầu cho một thư viện đẳng cấp quốc tế với hàng triệu sách tham khảo và tạp chí khoa học là một điều kiện hàng đầu.

Ngân sách nghiên cứu dồi dào

Một đại học đẳng cấp quốc tế mà không có nghiên cứu khoa học thì không xứng đáng với danh xưng đó. Đại học Mahidol của Thái Lan được xem là có đẳng cấp, vì trên 50% các bài báo khoa học từ Thái Lan xuất phát từ trường này. Nghiên cứu phải là những nghiên cứu mang tính khám phá, bởi vì phần lớn những tiến bộ khoa học gần đây đều xuất phát từ những công trình nghiên cứu cơ bản, đặc biệt là công nghệ sinh học.

Một công trình nghiên cứu khoa học khám phá trung bình có thể tốn đến một triệu USD trong một năm. Thành ra, không ngạc nhiên khi thấy ngân sách dành cho nghiên cứu tại các trường đại học lớn của Mĩ có khi lên đến con số một tỉ USD. Tại nhiều trường đại học phương Tây ngày nay, trường đại học chỉ cung ứng cho nghiên cứu và trả lương giáo sư trong vòng 3 hay 5 năm, sau thời gian này giáo sư phải tự tìm lấy nguồn tài trợ cho nghiên cứu. Thành ra, dù rằng một phần ngân sách nghiên cứu (có thể là 60%) do nhà nghiên cứu tìm được từ nước ngoài, nhưng trường đại học vẫn phải sẵn sàng cung ứng khi nguồn tài trợ từ nước ngoài gặp khó khăn.

Lương bổng cho giáo sư

Không thể kì vọng một giáo sư đẳng cấp quốc tế với hàng trăm công trình khoa học và đang hưởng lương hàng trăm ngàn USD hàng năm lại chịu làm việc tại một đại học đẳng cấp quốc tế Việt Nam với số lương 50 ngàn USD. Còn nhớ khi Hồng Kông được Anh trao trả về Trung Quốc, rất nhiều giáo sư ngoại quốc rời bỏ các đại học Hồng Kông vì họ không thể sống với lương bổng mới và cách quản lí mới. Phải cần đến 5 năm các đại học Hồng Kông mới mời các giáo sư này quay lại làm việc.

Cần thời gian

Cần phải nhận thức rằng không phải một sớm một chiều chúng ta sẽ xây dựng được một đại học đẳng cấp quốc tế, một đại học mà nói đến tên, người ta có thể đánh giá ngang cỡ với các đại học danh tiếng khác ở phương Tây. Các đại học danh tiếng như Harvard, Yale, Stanford, Oxford, Cambridge... phải trải qua hàng trăm năm để đạt được vị thế như ngày nay. Ngay cả các đại học mới và danh tiếng “khiêm tốn” hơn như University of Tokyo, Australian National University, National Singapore University... cũng phải phấn đấu qua nhiều thập niên để được xếp hạng trong danh sách các đại học đẳng cấp quốc tế.

Trước những yêu cầu không phải dễ đạt được này, có lẽ nhiều bạn đọc sẽ hỏi trong điều kiện còn nhiều khó khăn hiện nay liệu bao giờ chúng ta mới có một đại học đẳng cấp quốc tế. Vào cuối thế kỉ 19 ở Mĩ, cũng có người đặt câu hỏi đó. John D. Rockefeller từng hỏi Charles W. Eliot (lúc đó là hiệu trưởng Đại học Harvard suốt 40 năm liền) nếu muốn thành lập một đại học đẳng cấp quốc tế cần những điều kiện gì. Eliot trả lời rằng cần 50 triệu USD và 200 năm! Nhưng Eliot đã sai lầm to. Trường Đại học Chicago được thành lập vào đầu thế kỉ 20, với trên 50 USD (do chính Rockefeller trao tặng) nhưng chỉ sau 20 năm hoạt động, đã trở thành một đại học đẳng cấp quốc tế.

Hiện nay, Chính phủ đã khẳng định đến thăm 2020 Việt Nam sẽ có một trường đại học thuộc top 200 của quốc tế. Chúng ta cần quyết tâm để biến mục tiêu đó thành hiện thực.

'Bến tình yêu' ở quảng trường Mỹ Đình

8h tối chủ nhật, khu vực quảng trường sân vận động quốc gia Mỹ Đình (Hà Nội) đông nghẹt. Các bãi cỏ đã được "phân lô", chỗ dành để uống rượu, nơi dành cho các đôi tâm sự.

Với giới trẻ thủ đô, quảng trường Mỹ Đình đã trở thành điểm hẹn để gặp gỡ, thả đèn trời, thả diều... Buổi tối, nơi đây trở thành thiên đường cho các đôi uyên ương bởi hầu hết con đường xung quanh quảng trường không có đèn chiếu sáng. Trong ánh sáng lờ mờ, các đôi nam nữ đứng ngồi san sát, ôm hôn bất chấp những người dân đi tập thể dục ngay cạnh.

Thể hiện tình yêu ở Mỹ Đình. Ảnh: T.A.

"Em nghe giới “ét vê” trong trường đồn nhiều nhưng hôm nay mới có dịp mục sở thị. Không ngờ các bạn trẻ ở đây táo bạo thế", Liên, sinh viên năm thứ nhất Học viện Tài chính, nói.

10.000 đồng thuê chiếu "tình yêu"

Đồi “Tình yêu” (tên do giới trẻ truyền miệng) là điểm đẹp nhất ở Mỹ Đình. Mặc dù có ánh đèn của sân vận động hắt lên nhưng nhiều bạn trẻ vẫn hồn nhiên thể hiện những “cảnh nóng”. 8h tối chủ nhật, hàng chục đôi uyên ương mang theo chiếu và chai nước, ẩn mình sau những làn cây um tùm.

Theo chị Hoa, một chủ kinh doanh ở đây, dịch vụ kinh doanh trúng nhất vào buổi tối là cho thuê chiếu. Ngay dưới chân đồi "Tình yêu", người dân làng Mỹ Đình nhanh chóng đưa ra khung giá: 10.000 đồng một chiếc. Khách ngồi hết tối cũng được nhưng phải đặt cược.

“7h nhà tôi đã dọn hàng ra, đến 11h tối lại dọn về. Ngày nào "son" thì được 20 chiếc, ngày bình thường cũng cho thuê được 10 chiếc. Đắt khách nhất là vào thứ bảy, chủ nhật, có hôm không kịp phục vụ chiếu, nước”, chị Hoa tiết lộ.

Đôi bạn trẻ này vẫn hồn nhiên ngay bên cạnh những người đi bộ. Ảnh: T.A.

Trong ánh sáng mờ tỏ giữa đồi, các đôi nam nữ khá tự nhiên trên chiếu "Tình yêu", khiến nhiều người phải quay mặt làm ngơ.

Tuấn, sinh viên ĐH Khoa học tự nhiên, cho biết, vị trí đắc địa nhất là khu vực lưng chừng đồi. “Đừng lên cao, vừa sáng vừa lạnh, ở dưới tiện và ít người để ý hơn đấy. Tụi em sinh viên làm gì có nhiều tiền đi quán xá, cứ rủ nhau ra đây cho tiện, vừa thoải mái vừa có... không khí", Tuấn nói.

ĐH khó nhọc "chuyển mình" theo nhu cầu xã hội

Trong tháng 9 và 10, lãnh đạo Bộ GD-ĐT liên tục có buổi làm việc với các trường ĐH chuẩn bị cho triển khai cuộc vận động "nói không với đào tạo không đạt chuẩn, không đáp ứng nhu cầu xã hội". Mặc dù, các trường đều đồng lòng với chủ trương, nhưng đi vào thực hiện lại "vấp", bởi thiếu cơ sở thực hiện.

Chuẩn nào?

GS Trần Tuấn Hiệp, Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Giao thông Vận tải nêu quan điểm: "Hiểu đào tạo theo nhu cầu, nghĩa là xã hội cần nhân lực gì thì trường ĐH phải đáp ứng.

Nhưng thực tế lại mâu thuẫn, doanh nghiệp (DN) là nơi sử dụng sản phẩm đào tạo, thậm chí có sinh viên (SV) nào "ngon" thì DN chọn nhưng lại không có đóng góp cụ thể. Trong khi đó, nhà trường đào tạo, Nhà nước bù kinh phí còn DN hưởng lợi một cách tự nhiên. Do đó, vấn đề cần xem xét là phải có những chính sách ràng buộc trách nhiệm với bên sử dụng nguồn lực...".

Ông Đỗ Đức Tuấn, Phó Hiệu trưởng nhà trường cho biết, SV trường ĐH GTVT hoàn toàn thiếu thông tin về những mảng nhân lực còn khuyết, nên định hướng chọn ngành chỉ là điểm chuẩn đầu vào, rất khó có "bức tranh" tổng thể cho việc chọn ngành đúng nhu cầu ngay từ đầu.

Qua khảo sát, hầu hết SV đều có việc làm, có thể đúng hoặc trái nghề, nhưng phải mất thời gian đào tạo lại. Điều đó cho thấy, mặc dù chương trình đào tạo của các trường dựa theo khung chương trình của Bộ GD-ĐT nhưng còn nặng lý thuyết, chất lượng đào tạo chưa đáp ứng...

Hiệu trưởng Trường ĐH Kỹ thuật Công nghiệp (ĐH Thái Nguyên) Nguyễn Đăng Bình cho hay, 1 năm về trước, trường đã cử cán bộ đến các DN sử dụng nhiều SV tốt nghiệp của trường để lắng nghe ý kiến góp ý để nâng chất lượng đào tạo.

Kết quả khảo sát cho thấy: 100% SV ra trường đều có việc làm. Thậm chí có những SV còn nợ môn nhưng vẫn xin được việc, ông Bình thông tin.

"Cứ hô đào tạo theo chuẩn nhưng chưa có chuẩn để các trường quy chiếu thì làm thế nào? Bộ GD-ĐT cần sớm đưa ra chuẩn để các trường soi xét và có những điều chỉnh phù hợp" - ông Hiệp đề nghị.

Đáp lại băn khoăn này, Vụ trưởng Vụ ĐH & Sau ĐH (Bộ GD-ĐT) Trần Thị Hà khẳng định: "Nói chưa có chuẩn đào tạo là hoàn toàn không đúng. Những quy định, quy chế... để các trường có "đường ray" hoạt động từ trước đến nay thì đó được hiểu là chuẩn. Chỉ có khác, vài năm trở lại đây chúng ta có kiểm định chất lượng giáo dục ĐH thì vấn đề chuẩn mới đặt ra là theo hướng này.

Thiếu dự báo quốc gia?

Hiệu trưởng Trường ĐH Mỏ Địa chất Trần Đình Kiên nhìn nhận, đào tạo theo nhu cầu xã hội là cần thiết, nhưng khó. Bởi, "có thể năm nay nhu cầu xã hội cần nhân lực ngành Dầu khí và trường vận hành theo đó (gồm cơ sở vật chất, đội ngũ giảng viên...) nhưng sang năm xã hội lại có nhu cầu ngành khác. Nếu không có đơn vị dự báo nhân lực quốc gia sẽ rất khó cho các trường trong vận hành".

Trong khi đó, chưa có cơ quan quản lý nhà nước nào tiến hành phân tích, đánh giá và dự báo để có số liệu đầy đủ, khách quan, tin cậy giúp các trường ĐH có căn cứ để điều chỉnh nội dung, chương trình đào tạo.

Hiệu trưởng Trường ĐH Giao thông Vận tải Trần Đắc Sử đề xuất, Bộ GD-ĐT cần chủ trì, phối hợp với các bộ ngành liên quan trình Chính phủ thành lập cơ quan quản lý nhà nước có trách nhiệm điều tra, nghiên cứu, dự báo về nhu cầu sử dụng lao động trong từng thời kỳ...

Hiệu trưởng Trường ĐH Nông nghiệp 1 Trần Đức Viên kiến nghị, nhà nước cần có hệ thống số liệu dự báo, phân tích về thực trạng, nhu cầu nhân lực ngành nghề ngắn hạn, trung hạn và dài hạn để các cơ sở giáo dục xây dựng kế hoạch đào tạo.

Theo đó, tạo điều kiện để các trường ĐH phối hợp với người sử dụng lao động (nhà tuyển dụng, cơ sở sản xuất kinh doanh...) thiết kế chương trình giáo dục, xây dựng năng lực người học; Đồng thời, tạo khung chính sách để các nhà tuyển dụng, cơ sở sản xuất kinh doanh có sự cam kết trực tiếp hoặc gián tiếp vào quá trình đào tạo nguồn nhân lực, huy động vốn...

Cùng với đó là phải tạo dựng được "thị trường lao động thật" - ông Viên nói. Mấy năm gần đây một số ngành không đáp ứng nhu cầu người học nên Trường ĐH Nông nghiệp đã tạm ngưng tuyển sinh.

Theo Tiến sĩ Hoàng Ngọc Vinh, Vụ trưởng Vụ Giáo dục chuyên nghiệp (Bộ GD-ĐT), cái khó trong dự báo đào tạo theo nhu cầu xã hội hiện nay là chưa có cơ quan dự báo từ cả trung ương đến địa phương. Một số trường nhỏ lẻ có làm nhưng chưa đồng bộ...

Do chưa có cơ sở dự báo quốc gia nên các trường chuyển động rất chậm trong việc đào tạo đáp ứng nhu cầu xã hội. Tới đây, Chính phủ sẽ giao Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội làm vấn đề này.

2010: Dừng giảng dạy môn học không giáo trình!

Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Thiện Nhân đề nghị Vụ ĐH & Sau ĐH xem xét, trong từng khối ngành như Nông nghiệp, Y tế, Kỹ thuật... xác định những ngành cần tập trung xây dựng chương trình khung quốc gia. Không nên để từng trường nhỏ lẻ xây dựng chương trình, tốn kém cho các trường mà không hiệu quả.

Ông Nhân chỉ đạo, Vụ ĐH cần sớm xác định danh mục các ngành đào tạo mới cần thiết để tuyên bố cơ chế tài chính cho việc thực hiện, để sớm có chương trình chuẩn. Nếu trường làm cho trường thì tự lo kinh phí 100%. Nếu các trường cùng khối cùng làm thì, hoặc mỗi trường góp kinh phí làm chung hoặc nhà nước sẽ bỏ kinh phí thực hiện.

Sau khi có những ngành học mới, có chương trình chuẩn thì xây dựng giáo trình chuẩn. Do vậy, cần phối hợp xây dựng giáo trình chuẩn cho những ngành học mới trong toàn quốc. Giáo trình phục vụ chương trình đào tạo gắn với nhu cầu xã hội.

Theo Thứ trưởng Bộ GD-ĐT Bành Tiến Long, các trường cần có nghị quyết phổ biến xuống các ngành/khoa những chủ trương của ngành. Qua đó, rà soát các chương trình đào tạo, đảm bảo 100% các môn học có giáo trình. Đến năm 2010, môn học nào chưa có giáo trình thì dừng giảng dạy...

Vẫn theo Bộ trưởng, Bộ GD-ĐT đang tiến tới xây dựng mức học phí trước hết phải bù đắp được chi phí thường xuyên ở các trường công lập. Tinh thần là phải tăng gấp đôi học phí hiện nay.

Các trường phải tự tính toán những khoản cần chi, nhà nước sẽ hỗ trợ đầu tư xây dựng cơ bản nhưng sẽ giảm dần đầu tư đại trà, mà tập trung những công trình trọng điểm, trường trọng điểm... Trên cơ sở đó thì quyền tự chủ về tài chính thuộc Hiệu trưởng các trường quyết định.

Chậm nhất trước ngày 15/11, ngành giáo dục phải trả "cái nợ" đã "thai nghén" từ lâu về vấn đề tự chủ cho các trường. Trước mắt là giao cho 14 trường ĐH trọng điểm và sau đó (sau 1 năm) vận dụng cho các cơ sở khác. "Ai" có điều kiện đến đâu giao tự chủ đến đó... Bộ trưởng nhấn mạnh.

Xây dựng một đại học “hoa tiêu”

Tôi nghĩ chỉ có xây dựng một đại học hoa tiêu, một “đại học nghiên cứu trong đó có không khí khoa học cởi mở, một môi trường hợp tác thân thiện thì mới tập hợp được các nhà khoa học lớn.

Đã từ lâu Đảng và Nhà nước ta đã đề ra giáo dục là quốc sách hàng đầu và cách mạng khoa học kỹ thuật là then chốt, nhưng dường như trên thực tế vẫn chỉ coi đó là khẩu hiệu chính trị hơn là một chiến lược phải nghiên cứu nghiêm túc để thực hiện bằng được. Hậu quả là mấy năm gần đây giáo dục thì bị suy thoái nghiêm trọng còn khoa học thì chúng ta đì đẹt đi sau thiên hạ khá xa. Rõ ràng nếu xây dựng được một trường đại học hoa tiêu hay đẳng cấp quốc tế thì nó đương nhiên là một đầu tàu của cả hai ngành giáo dục và khoa học.

Mấy năm trước đây sau khi Thủ tướng Phan Văn Khải đến thăm Đại học Harvard, ngài T.Wallely đã gửi cho Thủ tướng bản đề cương xây dựng trường Đại học hàng đầu của Việt Nam, trong đó nêu lên bốn nguyên lý cơ bản trong cơ chế quản lý như tự chủ, tự chịu trách nhiệm... Tiếc rằng trong mấy năm qua ý đồ rất sáng suốt và cao đẹp của Thủ tướng vẫn chưa biến được thành một đề án khả thi.

Trong bài trả lời của GS Đàm Thanh Sơn với phóng viên Tia Sáng (số 17 ngày 5/9/2007), tôi thấy GS đã nêu lên những nguyên tắc để xây dựng thành công một trường đại học đẳng cấp cao như vậy. Không ai bảo ai nhưng rõ ràng các nguyên tắc mà GS Thanh Sơn nêu lên về cơ bản trùng với các nguyên lý ngài T.Wallely đã nêu ra. Phải chăng đó là những chân lý của thời đại mà chúng ta phải chấp nhận nếu không muốn mãi mãi tụt hậu so với thiên hạ!

Đầu năm 2001, Thủ tướng Phan Văn Khải cũng đã muốn chấn chỉnh nền đại học bằng cách thành lập các Đại học Quốc gia trên cơ sở các trường đại học cũ. Bây giờ đã có thể nói vì không thoát khỏi tính bảo thủ của các đại học cũ, sự ra đi của GS Nguyễn Văn Đạo và sự chuyển công tác của GS Đào Trọng Thi đánh dấu sự không thành công của mô hình Đại học Quốc gia.

Tôi nghĩ chỉ có xây dựng một đại học hoa tiêu, một “đại học nghiên cứu trong đó có không khí khoa học cởi mở, một môi trường hợp tác thân thiện thì mới tập hợp được các nhà khoa học lớn. Hiện nay vì thiếu một môi trường cởi mở, một sự đãi ngộ thích đáng nên có nhiều nhà khoa học tài năng, trẻ có, trung niên có đang dạy tại các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, nếu có trường đại học hoa tiêu và chính sách đãi ngộ thích đáng thì có thể mời một số trở về. Khi hết nhiệm kỳ, Thủ tướng Phan Văn Khải đã nhận định là đã không thành công trên hai mặt trận khoa học và giáo dục. Nay tôi đề nghị Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hãy ra tay xây dựng trường Đại học hoa tiêu làm đầu tàu cho nghiên cứu cơ bản đồng thời là đầu tàu cho nền giáo dục quốc gia, thực hiện kế hoạch “hai trong một”.

Hơn nữa, tôi cũng đề nghị đồng chí tiếp tục thực hiện kế hoạch xây dựng ba trường trung học chất lượng cao do nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã quyết định từ năm 1996, nhưng nay dường như ít được quan tâm. Như vậy vừa xây dựng giáo dục từ thấp đến cao vừa có sự tiếp tay giữa các đời Thủ tướng. Mong lắm thay.

Tiếng Anh chuyên ngành có cần thiết?

Vì sao nhiều sinh viên học tiếng Anh không thể vận dụng đủ bốn kỹ năng nghe, nói, đọc, viết khi tốt nghiệp? Vì sao việc học tiếng Anh chuyên ngành lại chưa thể vận dụng trong thực tế?

Khảo sát 185 SV và 7 giảng viên của khoa Ngữ văn Anh Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn (ĐH Quốc gia TPHCM) cho thấy các giáo trình dạy tiếng Anh chuyên ngành hiện nay không nhất quán, nội dung chưa thật sự thiết thực, hấp dẫn, chưa đáp ứng nhu cầu SV.

Có đến 41% SV cho là giáo trình khó, 8% cho là quá khó; chỉ có 21% SV thỏa mãn với giáo trình. Trình độ đầu vào không đồng nhất nên giáo trình cũng không đáp ứng được thực tế; chưa kể đội ngũ giảng viên chuyên ngành ít được đào tạo, phần lớn là thỉnh giảng nên không có thời gian đi sâu vào một chuyên ngành hoặc cùng lúc dạy hai, ba chuyên ngành.

Phát biểu tại hội thảo "Cải tiến chương trình tiếng Anh" tổ chức tại Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn (ĐH Quốc gia TPHCM) sáng 19/10, PGS-TS Đoàn Lê Giang, trưởng khoa văn học và ngôn ngữ, nêu ý kiến: "Dạy tiếng Anh chuyên ngành chưa phù hợp với trình độ A của SV thì dạy và học để làm gì? Chúng ta dạy tiếng Anh mà không có mục tiêu cụ thể, không cam kết ràng buộc trách nhiệm, tự soạn chương trình, tự tổ chức học và tự tổ chức thi. SV học chuyên ngành không được rèn luyện đầy đủ các kỹ năng ngoại ngữ thì học làm gì. Tôi đề nghị Anh văn chuyên ngành chỉ nên dành cho những ai học cao học".

TS Lê Minh Vĩnh, phó trưởng khoa địa lý, đề nghị: "Thay vì học Anh văn chuyên ngành, chúng ta nên chấp nhận cho SV tự tích lũy để lấy chứng chỉ Anh văn. Vì trước hết là đáp ứng nhu cầu học tập của SV, đồng thời cũng học đủ bốn kỹ năng cần thiết, trong khi chương trình của trường chỉ kiểm tra được hai kỹ năng.

Bằng B Anh văn cũng là văn bằng chính thức, dù không cao, nhưng được xã hội công nhận. Khi ra trường SV có bằng tốt nghiệp và kèm theo bằng B vẫn tốt hơn, chứ không ai công nhận tương đương bằng B của trường". Theo ThS Nguyễn Bích Hạnh, phó trưởng khoa ngoại ngữ, các trung tâm ngoại ngữ với hệ thống đánh giá chuẩn A, B, C không thống nhất nên SV dù có bằng B nhưng nếu đặt vào chuẩn chung của thế giới thì không đến đâu.

TS Lê Hữu Phước, phó hiệu trưởng Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn, cho rằng SV tự tích lũy tiếng Anh, các khoa sẽ giảm nhiều áp lực. SV sẽ tự lựa chọn học Anh văn đúng trình độ tại các trung tâm ngoại ngữ, vấn đề còn lại là nhà trường sẽ hỗ trợ phần nào học phí cho SV nếu SV học tại trung tâm ngoại ngữ của trường.

Đồng thời trường phải có lộ trình theo dõi việc học, nghĩa là trước khi tốt nghiệp ra trường SV phải có bằng B thật sự chất lượng. Do đó, khi đã để SV tự tích lũy kiến thức thì không cần phải đào tạo Anh văn chuyên ngành, vì kiến thức được sử dụng rất ít dùng cho thực tế.

Sinh viên tìm ‘của lạ’

Những cuộc chơi của sinh viên. Ảnh: C.T.V

Chếnh choáng hơi men sau buổi sinh nhật, Dũng, sinh viên ĐH Khoa học tự nhiên Hà Nội đứng phắt dậy, khoát tay bảo đám bạn: "Chúng mày chuẩn bị đi ca 2. Hôm nay tao khao...”.

Cả toán gần 10 sinh viên liên trường hớn hở dừng chân trước một quán massage gần đường Nguyễn Trãi (Thanh Xuân, Hà Nội). Nhác thấy bóng khách, nữ chủ quán hớn hở tiếp thị: "Vào thư giãn đi các em. Ở đây chất lượng khỏi nói, giá cả rất sinh viên". Rồi bà chủ cầm tay khách lôi tuột vào trong nhà: "Vào đây các em, thích cô nào thì chọn. Toàn cô trẻ đẹp, việc gì phải đi đâu xa".

Khách ngồi chưa ngồi ấm chỗ, mấy cô đào mặt đầy son phấn, trang phục mát mẻ, đã xếp hàng dài trước bàn của khách. Thấy hội bạn có vẻ ngại, Dũng khoác vai một em trẻ nhất đám đi vào trong đoạn ngoái lại cười mỉm. Mấy cô còn lại thấy vậy, mỗi cô lập tức bủa vây một anh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một khu lán dài được dựng lên tạm bợ bằng tre nứa, lợp mái cọ, chia ô hiện ra xộc xệch, nhếch nhác. Mỗi buồng rộng chưa đầy 6m2, ngăn cách bằng các tấm phên, kê vừa chiếc giường cùng mấy chiếc khăn mặt. Tiếng đấm bóp tanh tách xen lẫn những tiếng kêu nhỏ đầy phấn khích

Tại các buồng bên léo nhéo tiếng những cô đào bị khách quấy: “Anh nằm yên em làm cho”... Với giọng xứ Huế ngọt ngào, Lan cho biết, gần chục tiếp viên ở đây đều là dân tỉnh lẻ. Mỗi lần massage, tiếp viên không được chủ trả công. "Chúng em chỉ mượn địa điểm còn thu nhập chủ yếu do khách bo. Khu này đông sinh viên trọ, tối nào cũng có khách sinh viên đến".

Dũng cho biết, trung bình mỗi tháng nhóm của cậu thường vài lần đi tìm "cảm giác lạ". "Sau mỗi cuộc rượu mà không có khoản ấy cứ thấy thiêu thiếu. Tụi em cũng chỉ đến những quán bình dân thôi, 100.000 đồng mỗi người là đủ", Dũng nói.

Sành điệu hơn, Tuấn, sinh viên ĐH Kiến trúc Hà Nội lại mê karaoke. Sau cuộc nhậu cuối tuần, cậu sinh viên quê Hải Dương và 4 người bạn phi 2 chiếc xe máy, dừng trước quán karaoke tại một ngõ nhỏ trên đường Nguyễn Trãi. Sau hồi chuông giòn giã, chủ nhà xuất hiện, xe được xếp ngăn nắp dưới tầng 1.

Trong gian phòng nhỏ, được cách âm, kín bưng tại tầng hai, 6 cô đào trong trang phục thiếu vải ngồi hở lưng, đứng hở rốn. Có cô chỉ mặc mỗi chiếc áo phông bước vào, đánh mắt đưa tình với khách. Cô nào cũng có vẻ bơ phờ, có lẽ vừa trải qua một buổi tối bận rộn.

Tiếng nhạc vang rộn khắp phòng, tiếng bia bật tanh tách, từng đôi cặp nhau rúc ríc. "Thế này mới là dạo đầu thôi. Kết thúc buổi hát, tụi em đi ca 3", Tuấn cười nói.

Theo lời Tuấn, chuyện tìm "của lạ" đã không còn là chuyện hiếm đối với các sinh viên nam tại các khu trọ. "Khu vực Thanh Xuân nổi tiếng nhất là chợ tình Phùng Khoang, ra đó tha hồ chọn, giá chỉ hơn 100.000 đồng", Tuấn nói.

Kết quả của những cuộc chơi, Tuấn thường xuyên phải về nhà nói dối để xin tiền bố mẹ. Dũng mặc dù đi làm thêm có lương nhưng cũng không đủ chi cho khoản vui chơi. Lực học ngày càng kém chuyện thi lại đã trở nên quen thuộc với cậu sinh viên này. Đó là chưa kể tới nguy cơ lây nhiễm HIV trong những lần vui chơi tới Z.


Bài đăng trên Vnexpress.Net

Sinh viên được vay tối đa 800.000 đồng/tháng

Quyết định về tín dụng đối với học sinh, sinh viên

1. Đối tượng được vay vốn:
- HS, SV mồ côi cả cha lẫn mẹ hoặc chỉ mồ côi cha hoặc mẹ nhưng người còn lại không có khả năng lao động.
- HS, SV là thành viên của: hộ nghèo theo quy định của pháp luật, hộ gia đình có mức thu nhập bình quân đầu người tối đa bằng 150% mức thu nhập bình quân đầu người của hộ nghèo.
- HS, SV gia đình gặp khó khăn về tài chính do tai nạn, bệnh tật, thiên tai, hỏa hoạn... trong thời gian theo học, có xác nhận của UBND xã, phường nơi cư trú.

2. Điều kiện vay vốn:
- HS, SV năm thứ nhất phải có giấy báo trúng tuyển hoặc giấy xác nhận được vào học.
- HS, SV từ năm thứ 2 trở đi phải có xác nhận của trường, không bị xử phạt hành chính do cờ bạc, nghiện hút, trộm cắp...

3. Mức vốn cho vay:
- Tối đa 800.000 đồng/tháng cho mỗi HS, SV
- Ngân hàng Chính sách xã hội quy định mức cho vay cụ thể đối với HS, SV căn cứ vào mức thu học phí của từng trường và sinh hoạt phí theo vùng nhưng không vượt quá mức cho vay.
- Khi chính sách học phí của Nhà nước thay đổi và giá sinh hoạt biến động, mức cho vay có thể được xem xét.

4. Lãi suất cho vay là 0,5%/tháng, lãi suất nợ quá hạn bằng 130% lãi suất khi vay.

5. HS, SV phải trả nợ lần đầu sau 1 năm đi làm. Mức trả nợ mỗi lần do Ngân hàng Chính sách xã hội hướng dẫn. Trường hợp trả nợ trước hạn cam kết trong hợp đồng sẽ được giảm lãi vay.


Khoản vay này nhằm hỗ trợ học sinh, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn trang trải học phí, chi phí mua sắm sách vở, phương tiện học tập, chi phí ăn, ở và đi lại.

Chiều 27/9, Phó thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng ký công văn về tín dụng đối với học sinh, sinh viên. Thời gian thực hiện bắt đầu từ ngày 1/10.

Việc cho vay được thực hiện theo phương thức cho vay thông qua hộ gia đình. Đại diện hộ gia đình là người trực tiếp vay vốn và có trách nhiệm trả nợ. Học sinh, sinh viên mồ côi cả cha lẫn mẹ, mồ côi cha hoặc mẹ nhưng người còn lại không có khả năng lao động, được trực tiếp vay vốn tại Ngân hàng chính sách xã hội nơi nhà trường đóng trụ sở.

Học sinh làm thủ tục vay vốn tại ngân hàng. Ảnh: NHCSXH.
Học sinh làm thủ tục vay vốn tại ngân hàng. Ảnh: NHCSXH.

Theo đó, mức vốn vay tối đa là 800.000 đồng/tháng (tăng hơn so với trước 500.000 đồng/tháng). Lãi suất cho vay là 0,5% mỗi tháng và lãi suất nợ quá hạn cũng không quá 130% lãi suất cho vay.

Thời hạn trả nợ là khoảng thời gian tính từ ngày người được vay trả món nợ đầu tiên đến ngày trả hết nợ (cả gốc và lãi), theo các kỳ hạn do Ngân hàng Chính sách Xã hội quy định.

Đối với các chương trình đào tạo có thời gian đào tạo không quá một năm, thời hạn trả nợ tối đa bằng 2 lần thời hạn phát tiền vay. Đối với các chương trình đào tạo khác, thời hạn trả nợ tối đa bằng thời hạn phát tiền vay.

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2007

Giáo trình, sách tham khảo

Hiện nay trên Blog tôi đã đưa một số giáo trình và tài liệu học tập các bạn hãy vào phần Tài liệu học tập trên Blog để tải.

Nếu không có phần mềm xem được thì có thể tải ngay phần mềm hỗ trợ bên dưới phần Phần mềm. Cụ thể phần mềm Foxit Reader giúp đọc các tài liệu có dạng chấm PDF, phần mềm Winrar dùng để giải nén các tệp tin rar. Các tài liệu nén đều có mật khẩu là thanhluanbk.

Các bạn yêu cầu Ebooks gì xin liên hệ với tôi.

Một số trang Ebooks hay
http://www.thuvien-ebook.com/forums/
http://www.vietnamwebsite.net/ebook/
http://www.thegioiebook.com/forum/
http://wordpress.com/tag/ebook-tai-li%E1%BB%87u-giao-trinh-ti%E1%BA%BFng-vi%E1%BB%87t/
http://ebook.moet.gov.vn/

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2007

Chuyện tình Cây Lá Gió

Tặng các bạn lớp C6 thân yêu câu chuyện tình yêu và bài thơ tớ thích,tặng những ng chưa yêu đang và sẽ yêu ...hãy thành thật với tình yêu


Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã!



o O o



CÂY


Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi.

Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy. Tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt ba năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và... tôi đã làm cô ấy khóc suốt ba năm đó.

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói "Cứ tự nhiên!" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ…và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự “shock”, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi một ngày sau đó:

Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại.



o O o






Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại...



o O o



GIÓ


Tôi thích một cô gái được gọi là Lá. Bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vắng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới, tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.

"Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu"

"Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây"

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy "Em sao vậy, sao em không nói gì hết vậy?", cô ấy nói "Đầu của em đau lắm" - "Hả?", tôi không tin vào tai mình. "Đầu em đau lắm!" cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng…

Và từ hôm đó… chúng tôi là một cặp.

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...

*** * *** * *** * *** * ***

Anh giống như một cơn GIÓ thoảng
Đến bên em vào khoảng lúc sang đông
Em như chiếc LÁ nhỏ giữa cánh đồng
Bám vào Cây từ trước khi GIÓ đến

Đã từ lâu GIÓ kia thầm yêu mến
Chiếc LÁ xanh xanh nhỏ trên CÂY
Mang hạnh phúc ào ạt tới chân mây
Mong LÁ kia cuốn bay theo cùng GIÓ

Nếu như CÂY tưởng như không có
Thì xin LÁ hãy theo GIÓ bay đi
Chiếc LÁ kia sẽ chẳng lo lắng gì
Vì trong GIÓ là tình yêu dào dạt


GIÓ ra đi sẽ luôn cầu chúc
LÁ và CÂY hạnh phúc bền lâu
Như câu chuyện từ thủa lúc ban đầu
Như chưa hề có cơn GIÓ thoảng
(T_T) (T_T)

" Điều múôn nói sao bây giờ ko nói
Để hôm nay hạnh phúc bỏ đi rồi
Điều múôn nói sao lại ko chịu nói
Để hôm nay có nói cũng muộn rồi "